Tên trưởng phòng dị hợm và nữ nhân viên khốn khổ, sung sướng của đêm qua… Không thể nào… người đem đến cho cô cảm giác đó không phải là thằng Hùng… Không phải. “Rầm” Cánh cửa phòng tắm bật tung. Ông Phương không mảnh vải trên người, hầm hầm bước vào. Hiền Mai co rúm lại, run rẩy dưới vòi sen xối xả. – Em… Em xin lỗi… Em quả thật say quá… Em không nhớ gì hết… – Hiền Mai nghẹn ngào, nước mắt hòa cùng dòng nước tuôn rơi. Ông Phương không nói một lời, Tên trưởng phòng bệnh hoạn và nữ nhân viên nhu mì nhìn hai núm vú xinh xắn của Hiền Mai còn đỏ bừng dấu vết hoang lạc đêm qua. Ông nghiến răng tức